✨Cô Gái Của Bố

Khi anh bạn đồng nghiệp Angus - kẻ lập dị của khoa luật - thuyết phục Nat cùng đến dạy trong lớp học pháp lý tại một nhà tù địa phương, thế giới dù không thực sự hoàn hảo nhưng rất yên bình của cô bỗn...

mua sản phẩm tại Shopee Mua tại Shopeemua sản phẩm tại TikiMua tại Tikimua sản phẩm tại LazadaMua tại Lazadamua sản phẩm tại TiktokMua tại Tiktok
Cô Gái Của Bố

Khi anh bạn đồng nghiệp Angus - kẻ lập dị của khoa luật - thuyết phục Nat cùng đến dạy trong lớp học pháp lý tại một nhà tù địa phương, thế giới dù không thực sự hoàn hảo nhưng rất yên bình của cô bỗng chốc đảo lộn.

Hoảng loạn giữa một cuộc bạo động dữ dội trong tù, chứng kiến tận mắt hai cái chết, đột nhiên thấy mình là nghi can trong một vụ sát hại dã man, cuộc sống tình cảm bấp bênh, sự nghiệp lâm nguy và mạng sống treo đầu chỉ mành, cô giáo sư luật vốn ngây thơ rụt rè, cô con gái cưng của gia đình, giờ đây buộc phải tự giải cứu bản thân bằng cách giải mã câu đố đằng sau lời trăn trối của viên gác ngục đã tử nạn: “Nói với vợ tôi, nó ở dưới sàn.”

Tiết tấu nhanh, nhân vật thú vị, chuyện gia đình, chuyện tình tay ba, bí ẩn lịch sử, những màn rượt bắt bằng xe hơi, những vụ nổ, luật pháp và công bằng - mỗi thứ một chút, làm nên một tác phẩm đầy ắp thông tin và cuốn hút từ đầu đến cuối. Lisa Scottoline xứng đáng là một trong những cây bút viết về tội ác có phong cách nhất theo lời ca ngợi của New York Times.

Lời khen tặng dành cho Cô Gái Của Bố:

“Cuốn trinh thám mới toanh hồi hộp đến ngạt thở của Scottoline.” – Publishers Weekly

“Nếu bạn không thích một câu chuyện trinh thám hồi hộp pha lẫn tri thức và vô số thứ khác nữa để tạo nên một tác phẩm xuất sắc, đừng mất công sờ đến Cô gái của bố. Văn phong của cuốn sách này vừa giản dị vừa thú vị.” –

Trích Cô Gái Của Bố:

[...]

Sau khi vào trong nhà giam, Nat và Angus xuất trình chứng minh thư, để áo khoác lại trong tủ khóa, và được dẫn qua ba lần cửa song sắt cài khóa, gọi là lỗ an ninh. Cửa song sắt bọc kính chống đạn, cũng sơn màu đỏ anh đào như ở lối vào. Họ làm thủ tục nhập trại tại trung tâm chỉ huy và cả hai được lọc qua máy quét kim loại rồi bước qua cửa một chiều đến một loạt lần cửa khóa kín khác, một nữ C.O. mở khóa và chào đón Angus với nụ cười điệu đà láu lỉnh.

“Này Holt. Bộ đồ đẹp đấy.” Viên C.O. này là người Mỹ da đen, có đôi mắt nâu to, và trong bộ đồng phục màu xanh biển đậm trông cô thật thon thả khỏe mạnh. Một lọn tóc đen cong xoắn như một lưỡi câu bóng loáng xõa trước hai tai. “Tin mới đây. Jerry Garcia chết rồi.”

“Tin đó chẳng bao giờ cũ cả.” Angus ngoác miệng cười. “Tanisa Shields, đây là đồng nghiệp của tôi, Natalie Greco.”

“Xin chào.” Tanisa bắt tay Nat, nhưng mắt cô không rời khỏi Angus. “Học tập đi, Holt. Cô này biết cách ăn mặc đấy.”

“Nhưng tôi đang mặc cái áo len may mắn của tôi mà,” Angus nói, và Tanisa khịt mũi.

“Phải rồi. May là tôi chưa đốt rụi nó đấy.”

Nat vui vẻ đứng ngoài cuộc tranh luận. Sáng nay cô đã thay quần áo đến năm lần, cô liên tục thay đổi từ trang phục của mấy bà xơ sang quần áo lùng thùng như lều cắm trại rồi đến kiểu như cái chăn bông. Rốt cuộc cô chọn bộ vét quần vải tuýt màu nâu, áo sơ mi cắt may màu trắng, và một chiếc khăn quàng hiệu Hèrmes màu nhàn nhạt của mấy bà già. Hank hẳn sẽ không đồng ý cho cô ăn mặc như thế, nhưng anh đã đi làm từ sớm và không hề có cơ hội nhìn thấy, hay là nghe được hôm nay cô sẽ đến trại giam. Nếu không, chắc chắn anh sẽ không đồng ý.

“Anh cũng phải cạo cái bộ râu ấy đi,” Tanisa làu bàu. “Nhìn như là đang đeo một con chó quỷ sứ dưới cằm vậy.” Cô ta sập cánh cửa song sắt sau lưng họ đánh sầm, rồi khóa cửa lại bằng chiếc chìa khóa cỡ bự, thô thiển.

“Tôi thích phụ nữ mặc đồng phục,” Angus nói, nhưng Nat chẳng cười.

Mình bị khóa trong này rồi.

Tansia quay đi trên đôi gót cao su của đôi giày đồng phục, dẫn họ vào một lối hành lang có vẻ như chạy dọc suốt chiều dài tòa nhà, có lẽ đây là phần thân chữ T. Một anh C.O. da đen đứng tựa lưng vào tường, và gật đầu ra hiệu chào Angus. Nửa dưới của bức tường là những khối bê tông sơn màu xanh bạc hà, và nửa trên là kính chống đạn, cho phép nhìn thấu bên trong những căn phòng xếp dọc theo hành lang. Nền nhà bê tông bóng ánh lên vẻ ảm đạm, và không khí vừa khô lại vừa nóng do được sưởi ấm quá mức.

“Dừng lại đây.” Tanisa gồng tay lên, giữ họ lại, và Nat tự thấy mình căng thẳng. Bất thình lình, một dãy bóng đèn đỏ lồi ra khỏi trần nhà đồng loạt nhấp nháy.

“Chuyện gì xảy ra thế?” cô hỏi, và Angus quay lại.

“Cuối hành lang này là khu tổ kén, và hễ khi nào những C.O. di chuyển tù nhân qua hành lang, thì đèn đỏ sẽ bật lên. Chờ chút.”

“Được thôi.” Nat đưa mắt nhìn nam C.O., anh này nháy mắt trấn an cô. Phút tiếp theo, những tù nhân mặc áo thun trắng và quần xanh thụng lê bước thành một nhóm từ một bên hành lang sang bên kia, cười cười nói nói. Mặc dù bọn họ đứng ở xa, vài người trong đám nhìn thấy Angus bèn vẫy tay chào anh, và anh vẫy tay chào lại.

“Tụi nhóc của tôi đây,” anh nhẹ nhàng nói.

Tanisa chậc lưỡi. “Thế thì anh phải có một gia đình mới đi thôi.”

Angus bảo với Nat, “Chỉ có trong phim tù nhân mới ăn uống hay tập thể thao chung. Những tù nhân sống, ăn và tập thể dục đều trong tổ kén, đấy là cách trại cải huấn gọi những xà lim. Đó là lý do vì sao người ta tu sửa lại cơ sở này, để xây thêm những tổ kén mới.”

Nat gật đầu. Những tù nhân tiếp tục băng qua hành lang, đèn đỏ báo động vẫn nhấp nháy.

Angus nói tiếp, “Di chuyển giữa các tổ kén được giữ ở mức khả dĩ tối thiểu và những thành viên băng nhóm chia đều vào các tổ kén. Ở đây đa phần là các băng nhóm Hispanic, rồi mới đến nhóm da trắng và Mỹ gốc Phi.”

“Tôi không biết là có nhiều người Hispanic ở hạt Chester cơ đấy.” Nat luôn nghĩ ở đây chỉ toàn là người da trắng, nhưng cô phát hiện ra mình đã nhầm khi nhìn thấy dòng tù nhân đang di chuyển kia.

“Họ từ Mexico lên đây để làm việc trong những nông trại trồng nấm và nông trường nuôi ngựa. Một vài tên là thành viên băng đảng xã hội đen. Đó là khu Đông Los Angeles, đến hạt Chester.” Angus vỗ nhẹ vai cô. “Đừng lo. Mấy băng nhóm đó ở trong RHU, là khu cải tạo phía cuối hành lang kia, cách xa lớp học của chúng ta.”

Tốt.

“Kia là phòng xử lý hành chính, nơi quản lý việc tiếp nhận và giấy tờ hành chính của tù nhân.” Angus chỉ sang phía bên trái, gần nơi họ đứng. “Đây là lớp học của mình, sát cạnh là bệnh xá, và sau mấy cái tổ kén kia nữa, tạm thời biến thành khu vực bệnh xá. Họ thiếu vài giường bệnh.”

“Cái này sẽ được đưa vào bài kiểm tra hả?” Tanisa hỏi, và Angus mỉm cười.

“Mà này, con trai cô sao rồi?”

“Khỏe hơn rồi, cảm ơn.” Tanisa quay sang chỗ khác, hạ tay xuống khi dòng tù nhân dừng lại và những cánh cửa song sắt được khóa lại sau lưng họ. Mấy bóng đèn đỏ nhấp nháy tắt. “OK, tới giờ hành động.”

“Natalie à, lối này này,” Angus nói, và họ bước thêm vài bước vào một căn phòng trống bên ngoài hành lang, nửa tường dưới bằng bê tông khối sơn trắng và nửa trên là kính chống đạn. Những ghế tựa bằng nhựa trắng xếp rải rác quanh chiếc bàn ép mi ca trắng, trên tường treo một chiếc bảng mi ca trắng lớn. Trên bảng, chữ HÀNH ĐỘNG được viết nguệch ngoạc bằng bút mực đen, kèm theo là một mũi tên chỉ sang chữ HẬU QUẢ. Có vẻ quá mức giáo điều đến nỗi nếu Nat không tận mắt nhìn thấy thì cô sẽ chẳng bao giờ tin được.

“Tôi sẽ đi tập trung bọn họ,” Tanisa quay đi, để cửa mở toang. “Sẽ quay lại ngay.”

“Ít ra, hệ thống sưởi cũng tốt,” Nat nói sau khi cô ta đi khỏi, cho có chuyện. Không khí trong phòng nóng hơn ngoài hành lang, làm bốc lên mùi thuốc khử trùng của tòa nhà và mùi cơ thể. Cô hiểu vì sao những tù nhân chỉ mặc áo thun và ngay lập tức cô hối hận vì mình đã mặc bộ vét bằng len này. Vải tuýt siêu nóng.

“Do cái vụ xây cất ấy. Xin lỗi chút nhé.” Angus lột áo len của mình ra, giằng khỏi đầu cho đến khi đuôi tóc của anh bung ra. Anh liệng chiếc áo lên bàn, trong lộn ra ngoài. “Một phần tòa nhà bị mở ra, khí lạnh tràn khắp, thế cho nên máy điều nhiệt được mở bù vào. Suốt mùa đông như vậy.”

“Tanisa sẽ đứng gác trong giờ học, phải không?” Nat hỏi, kiểm tra lần nữa cho chắc, nhưng lúc đó tù nhân bắt đầu đi qua cửa vào lớp, khoảng mười lăm người đàn ông mặc áo thun và quần vải đồng phục xanh, kèm với tùm lum kiểu giày vải thể thao. Đủ kiểu, đủ màu sắc và hình dáng; tù nhân có ria mép, mang kính nhựa, cổ xăm trổ, đeo một hai sợi dây chuyền vàng, nhưng cả đám bọn họ ngang ngang tuổi nhau, khoảng ngoài ba mươi.

“Chào buổi sáng, các quý ông,” Angus mỉm cười nói, bước đến đầu bàn. “Các anh thế nào rồi?”

“Khỏe,” một tù nhân người ốm ốm trả lời, chiếm lấy chiếc ghế đầu tiên. Những tù nhân khác trả lời “tốt” và “gặp anh tốt quá” với giọng rõ là thân thiện khi họ đi vòng qua bàn và ngồi xuống.

“Chào tất cả mọi người,” Tanisa nói, rồi bỏ đi, và chẳng có viên C.O. nào khác tới thay phiên cho cô ta, đến lúc này thì Nat có được câu trả lời cho mình.

Ghê! Không có ai gác cho Nat và Angus, và tù nhân không bị còng tay. Một lần nữa, nếu không trải qua cảnh này, cô sẽ không tin nổi mọi việc lại diễn ra như vậy. Angus xắn tay áo sơ mi lên, và Nat ôm khư khư xấp tài liệu trước ngực, người vã mồ hôi qua hai lớp quần áo và một lần tấm chắn trấn an. Cô tránh không nhìn vào mắt tù nhân, mấy người này cũng có vẻ tránh không nhìn cô, họ cúi đầu và cung cách phủ phục, giống như một lớp học đã không đọc tài liệu vậy. Chưa từng đọc bao giờ, trong suốt cả đời bọn họ.

Angus xoa xoa tay. “Thưa mọi người, hôm nay tôi mang đến đây một chút khác biệt, bởi vì đến thời điểm này, các anh dứt khoát cần phải tạm ngưng nghe giảng về quyền lựa chọn của cá nhân.”

Cả bọn chậc lưỡi, và Nat thu hết can đảm để bắt đầu.

“Đây là giáo sư Natalie Greco, và cô ấy giảng dạy bộ môn có tên gọi là Lịch sử Công lý, nói về luật pháp và bình đẳng. Đấy là điều mà các anh đều có chút quan điểm đúng không?”

“Mẹ kiếp, đúng vậy!” một tù nhân đậm người la lên, và cả bọn cùng cười.

“Tốt. Bây giờ, trước khi chúng ta bắt đầu, tôi thấy có hai bạn mới trong nhóm.” Angus khoát tay về phía cuối bàn, nơi hai tù nhân ngồi, một tên to con lực lưỡng hình xăm đầy mình, tên còn lại nhỏ con hơn đeo một chiếc kính cận dán băng dính. “Xin lỗi nhé, tôi có biết hai anh không nhỉ?”

“Kyle Buford,” tên tù nhân lực lưỡng trả lời. Những hình xăm thô tục màu xanh phủ đầy hai bắp tay to tướng.

“Pat Donnell,” tên đeo kính gãy trả lời, và Angus thoáng cau mày.

“Ai cho hai anh vào lớp này thế? Tôi không nhớ là đã đọc qua hồ sơ của các anh.”

“Chả biết,” Buford trả lời, và Donnell gục gặc. “Người ta bảo bọn tôi đến bắt đầu lớp hôm nay. Tôi đoán chắc bọn tôi là người trong danh sách kế tiếp.”

“Tôi sẽ xem lại nhé, chào mừng đến với lớp học. Mọi người, vui lòng từng người hãy nói cho giáo sư Greco biết tên của các anh nhé. Chúng ta chơi trò giống như trong trại hè ấy, chỉ có điều bây giờ không phải mùa hè và thật rõ là ở đây không phải khu trại.”

Cả đám tù lại cười và từng người một tự giới thiệu với Nat khiến cô có cảm giác thả lỏng hơn một chút. Tên tuổi, giọng nói và nụ cười của họ đưa họ từ những tù nhân vô danh thành con người, và họ bắt đầu ngẩng đầu lên. Diện mạo của họ đồng loạt thay đổi, mắt sáng lên và cằm nghểnh cao, và họ xoay người trên ghế tì về phía trước, như thể họ đã lấy lại được danh tính của mình. Cô nhớ lời Angus nói rằng anh đối xử với tù nhân như với những con người, và cô có thể thấy hiệu quả của điều ấy.

“Suýt nữa tôi quên, trước khi chúng ta bắt đầu, còn mấy việc cũ. Còn nhớ tuần trước chúng ta nói về vấn đề nhiễm trùng staph chứ?” Angus dừng lời, và những cái đầu gục gặc. “Tôi đã viết thư cho tổng quản giáo, và ông ta nói sẽ không chuyển tù nhân đi nơi khác vì MRSA.”

“Coi nào, ông anh!” một tù nhân cáu kỉnh nói, và những tù nhân khác bắt đầu càu nhàu. Một người kêu lên, “Người ta có thể chết vì cái thứ c... ấy đấy!”

“Xin lỗi nhé, nhưng đấy là điều tốt nhất mà tôi có thể làm được.” Trong chiếc áo sơ mi thùng thình Angus đưa một bàn tay lên thị uy, phần cùi chỏ tay áo lùng bùng sờn mỏng thành một màu xanh nhẹ bàng bạc. “MRSA là một bệnh khuẩn viêm nhiễm thường thấy trong các nhà tù. Và phải nói thêm là trong các bệnh viện hay trường học cũng thế. Người ta không có ý định chuyển mông các anh ra khỏi nơi này đâu. Trong hạt này thì đây là nhà giam mới nhất đấy. Chẳng có nhà giam nào sạch bằng nơi này đâu.”

“Đó là nhờ họ bắt tôi lau chùi nhà giam này ấy mà,” một tù nhân trẻ tuổi hơn kêu lên, một dây thánh giá bằng vàng vòng quanh cổ hắn. Mọi người bật cười, cả Nat cũng thế.

Angus nói tiếp, “Hạt Allegheny có hai người chết, và tốt hơn mấy anh nên tránh xa chỗ đó. Rửa tay càng nhiều càng tốt. Sĩ quan cai ngục đã đồng ý hễ ai bị đứt tay thì sẽ được cấp thẻ vào trạm xá ngay. Chỉ cần báo cho mấy viên C.O. biết thôi.”

“Bọn này mắc nợ anh chừng nào ấy nhỉ, hả anh phát ngôn?” tên tù nhân đeo thánh giá hỏi, và mọi người cười lớn.

“Chẳng nợ gì hết, và làm ơn, đừng có bắt tay tôi.” Angus nhét tay vào túi quần, và mọi người lại cười, cả tên tù nhân ốm nhom ngồi ở trước, đang dè dặt giơ tay lên.

“Tôi hỏi anh một câu được không, hả Angus?”

“Được chứ, gì thế?”

“Damian hôm nay không đến à?” Tù nhân này ốm đến nỗi xương ức của hắn lộ ra dưới cổ áo lót chữ V. “Tôi đã viết ra mấy dữ liệu cho đơn xin ân xá của tôi. Anh ta bảo anh ta cần nó.”

“Không, tôi rất tiếc, Damian bị ốm. Cứ đưa cho tôi và tôi cam đoan sẽ đưa lại cho anh ta.” Angus nhặt cái bìa tài liệu màu nâu mà hắn đẩy qua bàn, mở ra, đọc lướt qua mấy tờ giấy đánh máy bằng font chữ Courier kiểu cũ. “Coi có vẻ được đấy, Jim à. Làm tốt lắm. Anh có luật sư biện hộ công trong phiên xét xử mà, phải không?”

“Nó có luật sư biện hộ cu thì có!” Buford, tên tù nhân mang hình xăm, cắt ngang.

Ọe. Nat cứng người.

Angus nhìn lên nhíu mày hung dữ. “Chừng đó đủ rồi đấy, Kyle. Hôm nay chúng ta có khách mời.”

“Đùa tí mà ông anh.” Buford nhìn quanh, cặp mắt xanh hơi đỏ của hắn nhìn qua mấy bạn tù tìm đồng minh.

“Trong này chúng tôi không thích mấy câu đùa kiểu đó,” Angus nạt lại. “Anh là người mới, nhưng anh biết rõ hơn. Những gì anh không được nói trước mặt C.O. thì anh cũng không được nói ở đây. Vui lòng xin lỗi khách mời của chúng ta đi.”

“Thôi được rồi,” Nat xen vào vì muốn chấm dứt chuyện này tại đây. “Ổn thôi mà.”

“Sẵn sàng để bắt đầu chứ nhỉ?”

Không hề. “Dĩ nhiên.” Nat bước lên trước khi Angus tránh qua một bên, đặt cặp tài liệu của mình lên bàn nhưng không cảm thấy đủ can đảm để lấy những bản ghi chú bài giảng ra. Cô có thể giảng nằm lòng, mặc dù cặp mắt của Buford nhìn chòng chọc xuyên vào lớp đồ lót của cô làm cô khó mà tập trung được.

“Vâng,” Nat bắt đầu. “Cảm ơn vì hôm nay đã mời tôi đến đây. Trước khi bắt đầu, cho phép tôi hỏi các anh một câu. Có ai đọc qua vở Người lái buôn thành Venice chưa?”

Vẻ mặt mấy tên tù đồng loạt chùng xuống, lẽ ra cô phải trông đợi trước điều này. Phía cuối bàn, Buford tặc lưỡi và lắc đầu. Angus khoanh tay trừng mắt nhìn hắn.

Một tù nhân giơ tay lên. “Tôi nghĩ hồi trung học chúng tôi có đọc qua. Là kịch Shakespeare, phải không?”

“Vâng.” Nat mỉm cười, rồi lóe lên một ý nghĩ hay ho hơn. “Để tôi hỏi các anh câu khác. Trong số các anh có ai biết một kẻ cho vay nặng lãi là gì không?”

“Ý cô là một tên béo nặng ký ấy hả?” tên tù nhân đậm người hỏi.

“Như là một thằng cha cho mình vay tiền chứ gì?” một tên khác hùa theo, và mọi cánh tay phóng lên quanh bàn, gương mặt một số tù nhanh chóng sinh động trở lại. Bọn họ muốn học, cô chỉ cần phải tìm ra cách nào đó để tiếp cận được họ thôi.

Buford giơ cánh tay xăm trổ lên. “Tôi nóng lên vì cô giáo đây,” hắn nói, rồi phá lên cười.

“Đủ rồi đấy!” Angus bước tới, vẻ mặt anh dữ tợn. “Anh phải đi ra khỏi đây ngay, và tôi đảm bảo là ...”

Đột nhiên tiếng còi hụ báo động ở bên ngoài hú lên thành tràng inh ỏi rách cả tai. Âm thanh làm Nat nhảy dựng. Angus xoay người nhìn ra cửa. Những người ngồi quanh bàn trợn mắt. Các tù nhân bắt đầu nhảy ra khỏi ghế, xô đẩy nhau và la lên, “Lệnh phong tỏa!” “Đi, đi, đi!” “Là chuông báo hiệu phong tỏa. Chúng tôi phải đi thôi!” Đám tù nhân nhảy bổ về phía cửa, ngay ngưỡng cửa đám người nghẽn lại.

Hệ thống thông báo bật lên âm thanh: “Chúng ta đang phong tỏa! Nhắc lại, phong tỏa! Mọi tù nhân trở về tổ kén của mình không chậm trễ, mọi tù nhân về ngay tổ kén của mình!” Viên nam C.O. nãy giờ đang đứng bên ngoài phòng học dợm bước xuống lối đi.

“Chuyện gì đang xảy ra thế?” Nat gào lên, bắt đầu trở nên hoảng loạn.

“Ở đây với tôi!” Angus chộp lấy tay cô, kéo giật cô lại vừa khi đám tù nhân vây quanh bàn, lao về phía cửa.

“Đi nào, cô nương!” họ la lên. “Đi, đi, đi!” “Phải ra khỏi đây thôi!” “Nhấc đít đi!”

Đột nhiên Nat thấy như mình bị một chiếc xe tải tông phải. Là Kyle Buford, đổ nhào lên người cô. Cú va chạm ném cô văng ngược ra sau, làm cô hụt hết cả hơi. Cô cố gắng né khỏi hắn, nhưng hắn chặn ngay trước mặt cô, đứng sát đến nỗi cô có thể ngửi thấy hơi thở của hắn. Rồi cô nhận ra không phải Buford đang cố gắng chạy ra cửa, mà là chạy lại bắt lấy cô.

Nat thét lên khi Buford vòng tay quanh người cô, siết chặt và tấn công cô. Cô bị ngã ra sau và đầu lẫn xương cụt của cô đập vào tường bê tông. Cơn đau quặn xuyên qua đầu và lưng, trong khoảnh khắc làm cô bất động. Buford trèo lên mình cô. Nước mắt vì hoảng sợ giàn giụa trong mắt cô. Cô không thể thở được. Cơ thể hắn nặng như chì. Cô chẳng thể tin được chuyện này lại xảy ra. Mọi thứ hỗn loạn. Mọi việc diễn ra quá nhanh không thể nào nhận thức kịp.

Angus túm lấy vai Buford, nhưng tên tù nhân xoay người lại thúc một cú chỏ ác nghiệt ngay miệng anh, làm anh loạng choạng thối lui. Nat tung nắm đấm. Buford túm lấy tóc cô và nện đầu cô vào tường bê tông. Đầu cô bùng lên đau đớn. Hai tay cô thôi không đánh đấm nữa mà rơi thõng xuống sàn nhà. Buford đè lên mình cô, cố hôn cô, lưỡi của hắn xọc vào miệng cô.

Không, xin đừng.

Nat giãy giụa nhưng đầu óc không thể tỉnh táo được. Tiếng còi hụ nghe xa xăm. Tiếng loa phóng thanh inh ỏi như vọng lại từ một nơi và thời khắc khác. Angus lại túm lấy Buford, nhưng tên tù nhân lại lao mình nằm đè lên Nat, như một con chó điên choàng lấy cô, cào xé áo cô.

Chúa ôi! Đừng!

Buford xé tới áo ngực của cô và vồ lấy vú cô. Cô đập vào hắn nhưng sức lực yếu đi. Sấm rền trong đầu cô. Cô không thể tỉnh táo. Cô không thể ngăn chặn được hắn. Căn phòng trở nên tối sầm.

 

“THẢ CÔ ẤY RA!” Angus gào lên, và âm thanh đe dọa kinh khiếp từ giọng anh kéo Nat khỏi bờ vực. Mắt cô vùng mở. Angus tóm lấy cổ Buford và gầm lên như một con thú điên loạn khi tay anh vòng quanh cái cổ đầy hình xăm ấy mà siết, làm cho hắn sặc sụa nghẹt thở. Nat đấm đá, vùng vẫy qua lại, cố gắng thoát ra.

“Đồ chó cái!” Buford la lên, nhỏ dãi nóng hổi lên mặt cô.

“Bỏ tôi ra!” Nat hét lên trong giận dữ, rồi với tay đập mạnh lên cái má râu ria không cạo của hắn. Hắn tru lên ngả đầu ra sau, và Angus nhảy vào đấm đá hắn túi bụi. Nat thấy siết tay của hắn lơi ra, thế là với một sức lực phi thường, cô đẩy được hắn ra khi Angus bên trên đang kéo giật hắn. Cô trườn lui như con cua khi Buford quay lưng lại để đấm Angus, nhưng Angus nhanh tay tung cú đấm trước, vào ngay thái dương tên tù.

“Natalie! Chạy đi!” Angus thét lên. Chỉ nửa giây sau đó, Buford hồi phục lại và đấm vào cổ anh. Cô kinh hoàng nhìn thấy hai mắt Angus lồi ra và gương mặt anh méo mó vì đau đớn. Hai tay anh vụt ôm cổ, và anh lảo đảo bước lui. “ĐI ĐI!” anh cố gắng la lên.

Nat lồm cồm bò dậy khi Angus máu me đầy mình chộp lấy chiếc ghế nhựa ném vào Buford, nhưng đến lúc đó thì cô đã chạy bổ ra khỏi lớp học. Cô phóng người theo hành lang. Cả nhà tù đã lâm vào cảnh chiến trận. Còi hụ inh tai. Loa phát thanh ông ổng. Cô ngửi thấy mùi khói. Thình lình một đội SWAT mặc áo khoác chống đạn đội kính che toàn mặt màu đen đổ vào khu hành lang, sầm sập chạy thành hàng về phía RHU.

“Cứu với!” Nat tóm lấy tay áo của một viên SWAT đang chạy, nhưng anh ta vẫn chạy tiếp.

“Tôi phải đi!” anh ta ngoái cổ lại gào. Tiếng kêu vang la hét vọng lên từ phía cuối hành lang. Hẳn có một cuộc bạo động nổ ra trong RHU. Tự mình lo cho mình thôi. Nat chạy ra cửa phía lối vào và kéo giật song sắt. Nó không lay chuyển, nó đã bị khóa lại.

Không! Cô nện vào tấm kính chống đạn của trung tâm chỉ huy. Chẳng có ai trong đó. Cô không thể ra ngoài. Cô phải tìm ai đó giúp. Cô cầu cho Angus có thể cầm cự được. Tìm trợ giúp ở chỗ quái nào chứ? Cô không biết địa bàn trong nhà tù. Cô quay mòng mòng man dại và thét gào vì quang cảnh trước mắt. Một viên C.O. và một tù nhân đang ẩu đả trong một căn phòng khác.

Nat sợ hãi chạy về phía khác. Chiếc áo của cô mở toang và cô vừa chạy vừa cài áo lại, nhìn ra một hành lang gồm một dãy cánh cửa. Cô chạy xuống đó, gào lên xin giúp đỡ trên nền gầm rú chói tai những tiếng còi hụ báo động và tiếng loa phát thanh. Cô thử kéo cánh cửa đầu tiên, nó bị khóa, rồi cánh cửa tiếp và cánh cửa tiếp theo nữa. Mọi cánh cửa đều bị khóa. Tim cô đập dồn. Cô cảm thấy những giọt nước mắt nóng ấm ứa ra. Mất thời gian quá lâu rồi. Buford có thể đã giết chết Angus. Cô chạy xuống hành lang thứ hai, và vui mừng thở phào khi thấy một cánh cửa để mở.

“Cứu với!” Nat chạy về phía cánh cửa ấy, vừa lúc đó một viên C.O. sửng sốt máu me đầy người chạy ra khỏi phòng, để cho cánh cửa mở toang lộ ra một khung cảnh ghê sợ.

“Bọn chúng điên hết rồi, tất cả điên hết rồi.” Viên C.O. toàn thân run rẩy, và sau lưng anh ta, một viên C.O. khác nằm trên sàn nhà, một con dao tự tạo cắm sâu trong ngực. Một tên Mỹ đen cuồn cuộn cơ bắp nằm co quắp cạnh viên C.O., cái áo thun của hắn đẫm máu. Cả hai người trông như đã chết, và viên C.O. đứng ngay cửa đang hoảng hốt.

“Anh phải cứu tôi!” Nat chộp lấy vai anh ta. “Bạn tôi trong phòng học, anh ấy đang bị tấn công!”

“Gì cơ? Ở đâu?” viên C.O. hỏi, đôi mắt đen của anh ta chăm chú nhìn khi lý trí trỗi dậy.

“Lớp học gần lối vào.” Nat chỉ tay ra sau. “Angus Holt. Chúng tôi đang dạy. Một viên C.O. khác cũng cần giúp đỡ ở trong hành lang ấy.”

“Cứt thật!” Viên C.O. vùng chạy đi, vừa lúc ấy Nat nghe thấy tiếng rên trong phòng liền ngoái nhìn về phía tiếng động ấy. Viên C.O. nằm dưới đất vẫn đang cử động, con dao kim loại tự tạo kệch cỡm lồi ra khỏi ngực. Anh ta quay đầu về phía cửa và với tay về phía cô, vươn qua sàn nhà.

Anh ấy còn sống. Nat chạy vào phòng quỳ xuống cạnh người đàn ông, hoảng loạn. Cô không thể nhìn vào ngực anh ta. Cô biết phải để nguyên con dao ở đấy. Cô đã đọc thấy điều này ở đâu đó rồi. Nếu cô rút dao ra thì anh ta còn mất nhiều máu hơn. Máu thấm đẫm qua túi áo đồng phục màu xanh của anh, không phải từ con dao. Anh ta còn bị thương ở chỗ khác nữa.

Nat đè tay lên vết thương. Dòng máu nóng sủi bọt tràn qua kẽ tay cô, và cô muốn phát ói. Mặt viên C.O. đã xám ngoét. Cô phải ngăn dòng máu chảy. Cô giằng chiếc khăn quàng lụa khỏi cổ, vo tròn lại, ấn hết sức bình sinh vào vết thương. Nếu cầm máu được thì cô có thể giữ anh ta còn sống cho đến khi cứu viện tới.

“Được rồi, được rồi,” Nat nói đi nói lại. Tim cô đập thình thịch. Cô cầu sao cho viên C.O. tìm ra Angus. Cô không thể bỏ rơi người này. Anh ta tập trung nhìn cô, rồi đôi mắt xanh của anh trợn ngược tròng. Ngay sau đó, cô cảm thấy bàn tay anh ta siết lấy cánh tay cô như cái siết tay hấp hối.

“Cố trụ lại đi, làm ơn mà, trụ lại đi.” Nat thấy nước mắt trào lên. Cô lại ấn chiếc khăn quàng mạnh hơn. Máu tươi biến mảnh lụa thành đỏ quạch, ấm nóng dưới mu bàn tay khum khum của cô. Đôi môi viên C.O. mấp máy. Máu từ miệng anh ta sủi bọt và tràn qua hai bên mặt. Anh ta vẫn bấu lấy cánh tay cô. Anh ta đang cố gắng nói cái gì đấy.

“Nói... với vợ tôi,” viên C.O. thì thầm. Máu nấc cục lên từ miệng anh ta, cảnh tượng kinh hoàng đến nỗi Nat gần như khóc toáng lên. Anh ta nói, “Làm ơn. Nói với cô ấy...”

“Tôi nói, tôi nói mà. Tôi sẽ bảo với cô ấy là anh yêu cô ấy,” Nat nói, hoàn tất câu nói của anh ta, những lời nói tuôn ra từ tiếng nấc nghẹn của cô.

“Không, không,” viên C.O. rên rỉ, lắc đầu. “Không. Nó... nằm dưới sàn.”

Cái gì? Nat chớp mắt, run rẩy. Anh ta nói gì thế nhỉ? Giữa những tiếng còi hụ và cơn hoảng hốt của cô, cô khó mà nghe rõ lời anh ta. Cô tì người xuống, tai cô ghé ngay sát miệng anh ta. “Anh nói gì cơ?”

“Nói... với cô ấy.” Viên C.O. thở khó nhọc. “Nói với cô ấy là nó... ở dưới sàn.”

“Được, được, tôi sẽ bảo cô ấy, tôi hứa mà.” Nat ấn mạnh tay nhưng máu đã thấm đẫm chiếc khăn quàng. Ngay giây sau, mi mắt viên C.O. ngừng nhấp nháy. Đôi mắt xanh của anh ta đứng tròng. Bàn tay đang siết cánh tay cô đột ngột rời ra. Tay anh ta rơi xuống, những ngón tay vẫn co quắp.

“Không!” Nat biết hô hấp nhân tạo. Cô không thể để anh chết. Cô cúi người xuống, kéo hai môi anh mở ra, hà hơi vào miệng anh, máu nóng, vị mặn chát. Hà hai hơi, rồi cô thẳng người dậy và lấy hết sức đè lên ngực anh.

Một, hai, ba, bốn. “Làm ơn, tỉnh lại đi!” Nat khom người, ấn mạnh. Chiếc khăn quàng rơi ra. Máu sủi bọt khủng khiếp từ vết thương. Cô tiếp tục ấn mạnh và đếm. Cặp mắt viên C.O. không di chuyển. Anh ta không phản ứng gì với tiếng thét của cô. Cô dừng đếm những lần đè vào ngực và lại cúi xuống, cố gắng thổi sự sống vào người anh ta.

Nat tiếp tục ấn. Cô nghe thấy một tiếng ùng ục kinh tởm từ cổ họng anh ta, và nghe thấy những tiếng la hét xa xa từ nền âm thanh phía sau. Đột nhiên, một tiếng nổ lớn dội lên trong lồng ngực cô. Chuyện quái gì đang xảy ra thế này? Tiếng nổ ấy từ đâu vọng đến cơ chứ? Từ khu RHU chăng? Cái gì nổ thế?

Nat cố giữ cho mình không hoảng loạn. Cô tiếp tục ấn mạnh, nhưng viên C.O. không cử động. Cô cúi xuống hà một hơi ngắn, mạnh mẽ vào trong miệng của anh, rồi dừng lại. Người đàn ông tội nghiệp này đã chết. Cô phải để cho anh ra đi thôi. Cô đã cố gắng hết sức. Cô chợt nghĩ ra là cô phải trở lại với Angus.

“Tôi rất tiếc,” Nat thì thầm. Cô lau mắt, một hơi ấm quệt ngang mặt. Máu. Cô lồm cồm đứng dậy chạy ra khỏi phòng vào hành lang. Tiếng còi hụ chói tai báo hiệu tình trạng khẩn cấp vẫn đang tiếp diễn. Thông báo lệnh phong tỏa vẫn ồn ã lặp đi lặp lại. Khói tỏa xuống hành lang, cắt không khí thành từng lớp khói xám.

Cô chạy dọc hành lang, rẽ khúc quanh và phi hết tốc lực về phía lớp học. Khói dày đặc cuộn lên trong hành lang, thiêu đốt mắt cô và ngập ngụa trong mũi. Cô hít vào một hơi và ho sặc sụa. Có đám cháy trong tù, và cô bị khóa trong đó. Angus cũng thế. Cả hai sẽ bị thui chết mất thôi.

Thình lình một tiếng nổ đinh tai vang lên. Nat ngã văng xuống sàn nhà. Một bên mặt của cô va vào tường bê tông. Hai đầu gối cô đập mạnh xuống sàn. Cô hoảng loạn và đau đớn lăn qua một bên tựa người vào tường bê tông.

“NATALIE!”

Nat mở mắt trông thấy Angus chạy xuyên qua đám khói về phía cô. Anh chạy lại chỗ cô, quỳ xuống, hai tay bế thốc cô lên.

“Thưa Lệnh bà.” Anh nhoẻn cười, trán anh chảy máu, và Nat thấy nhẹ nhõm đến gần như mê man. Phía sau anh là viên C.O. mà cô đã nhờ chạy đi tìm anh.

“Lối này!” viên C.O. la lên. “Đi nào!” Anh ta lùa cả hai về phía cửa song sắt ngay lối vào, nơi ấy một viên C.O. trong bộ đồ SWAT màu đen thấy bọn họ, mở cửa ra, và lùa cả bọn ra khỏi nhà tù vào trong không khí lạnh ngắt...

Mời các bạn đón đọc!

 

mua sản phẩm tại Shopee Mua tại Shopeemua sản phẩm tại TikiMua tại Tikimua sản phẩm tại LazadaMua tại Lazadamua sản phẩm tại TiktokMua tại Tiktok
6 Chiếc Mũ Tư Duy Lối suy nghĩ truyền thống của người phương Tây (và của con người nói chung) thuờng không khuyến khích họ có những suy nghĩ mang tính xây dựng. Và Phương
Rời khỏi ghế nhà trường, bắt đầu đặt chân vào chốn công sở, mọi thứ sẽ trở nên thực sự khó khăn nếu bạn không thể giao tiếp với đồng nghiệp hay hòa nhập với
Chú Thuật Hồi Chiến - Tập 26 - Về Phương Nam Cuộc chiến vô tiền khoáng hậu giữa người mạnh nhất lịch sử và người mạnh nhất đương thời…!! Cùng lúc triển khai lãnh địa,
Tư Duy Lởm Khởm - Phương Pháp Thần Tốc Đạt Đến Sự Sáng Suốt ------------   Tranh biện luôn là một chủ đề nhạy cảm mà những người tham gia vào nó, dù vô tình
Một ngày, chúng ta có khoảng 16 tiếng tiếp xúc với con người, công việc, các nguồn thông tin từ mạng xã hội, loa đài báo giấy… Việc này mang đến cho bạn vô vàn
Cuốn sách bao gồm các bài luận của tác giả Humphrey B. Neill về Lý thuyết quan điểm ngược dòng do ông khởi xướng. Bằng những phân tích sắc sảo và dễ hiểu về các
Trưởng thành lấy đi điều gì là cuốn sách thứ 8 của Gari – một cô gái trẻ mới 22 tuổi đã xuất bản 7 cuốn sách từ năm 2014 đến năm 2018 với hơn
Sách hướng dẫn lập trình cho các bạn mới học cách dùng ngôn ngữ máy tính Python. Chỉ dẫn từng bước để bạn biết cách lập trình, tạo trò chơi, vẽ và làm đủ trò
ĐIỀU GÌ ĐANG CẢN TRỞ BẠN? Nếu bạn là một người hướng nội thì bạn đang thuộc về một cộng đồng thiểu số nhưng lại có vai trò đặc biệt quan trọng. Tuy nhiên, trong
 Làm Chủ Giọng Nói Trong Đầu. GIỚI THIỆU SÁCH: Trong vai trò một nhà đào tạo, giảng viên, huấn luyện viên và chủ doanh nghiệp, Blair Singer đã có dịp làm việc với hàng trăm nghìn
100 KỸ NĂNG SINH TỒN - BẢN ĐẶC BIỆT – CUỐN CẨM NANG HƯỚNG DẪN VỀ CÁCH SỐNG SÓT Ở NƠI HOANG DÃ VÀ CHUẨN BỊ CHO MỌI THẢM HỌA Bản đặc biệt này bạn
Combo Sự Kỳ Diệu Của Cơ Thể (Bộ 2 Cuốn) Bố mẹ có bao giờ thắc mắc về giấc ngủ của mình không? Rằng tại sao mình phải ngủ? Ngủ nó mang lại những lợi
  English Zoo - Sinh Nhật Của Tớ - It’s My Birthday Ngày nay tiếng Anh đã trở thành ngôn ngữ toàn cầu. Việc dạy tiếng Anh cho trẻ ngay từ giai đoạn mầm non
Dành cho trẻ em từ 6 tuổi trở lên Với hơn 70 trò chơi, câu đố và thử thách vui nhộn, GREEN CHALLENGES - Cuốn sách khổng lồ về các hoạt động khám phá môi
Bạn có thích robot không? Bạn có yêu khoa học không? Bạn có ấp ủ ước mơ lớn lên sẽ trở thành một chuyên gia sáng chế robot, chinh phục những công nghệ tân tiến
Cách bạn thức dậy mỗi sáng và những thói quen buổi sáng của bạn (hoặc thiếu điều ấy) sẽ ảnh hưởng sâu sắc đến những cấp độ thành công của bạn trong từng phạm trù
30 danh ngôn sống đẹp qua chiêm nghiệm trong đời thường đề cao lòng tử tế, sức mạnh của lòng tử tế: có thể chữa lành những nỗi đau trong cuộc sống, có thể hóa
Nóng Giận Là Bản Năng, Tĩnh Lặng Là Bản Lĩnh   Nóng Giận Là Bản Năng, Tĩnh Lặng Là Bản Lĩnh thiên về . Chúng ta luôn có những sai lầm và sai lầm lớn nhất của
The One Thing - Điều Ý Nghĩa Nhất  Công Ty Phát Hành: Alpha Books (*** Sách Bản Quyền ***) ------------ GIỚI THIỆU TÁC PHẨM The One Thing - Điều Ý Nghĩa Nhất Bạn muốn ít sự
Buổi Sáng Diệu Kỳ (Tái Bản 2018) Cách bạn thức dậy mỗi sáng và những thói quen buổi sáng của bạn (hoặc thiếu điều ấy) sẽ ảnh hưởng sâu sắc đến những cấp độ thành
Sổ Tay Thực Hành 12 Tuần Khơi Nguồn Sáng Tạo Cuốn sách này được viết bởi Julia Cameron, một nghệ sĩ có hơn 30 năm hoạt động trong nghề. Khóa học Đánh thức bản ngã
The One Thing - Điều Ý Nghĩa Nhất Trong Từng Khoảnh Khắc Cuộc Đời (Tái Bản 2018) Bạn muốn ít sự sao nhãng. Bạn muốn ít sự lựa chọn. Hàng ngày, bạn phải trả lời
Tiếng gọi của hoang dã là câu chuyện cuộc đời phiêu lưu mạo hiểm của chú chó Buck. Buck bị bắt cóc từ trang trại của người chủ giàu có và trở thành chó kéo xe
Dám Dẫn Đầu (Tái Bản 2020) ------------   DÁM DẪN ĐẦU là quyển sách tập hợp những câu chuyện về khả năng, kinh nghiệm và bí quyết lãnh đạo của 50 giám đốc điều hành
Hầu hết mọi người đều thích toán, tiếc là họ không biết điều này!   Bởi ai mà chẳng thấy hấp dẫn với những mẩu chuyện kỳ thú về toán: như “giáo phái” toán học
Sách: Biến Thay Đổi Thành Lợi Ích  Lẽ ra Forrest Gump nên nói: “Thay đổi luôn xảy ra.” Những ai có thể đương đầu với thay đổi sẽ tồn tại. Những ai có thể đón
Trong lòng chúng ta ai cũng có một em bé đang đau khổ. Ai cũng có một thời gian khó khăn khi còn thơ ấu và nhiều người đã trải qua những chấn động tâm
Sử dụng đúng ngôn từ để đạt hiệu quả giao tiếp cao nhất. Nếu bạn cũng giống như hàng triệu người thường ngồi lặng yên trong các cuộc họp, bỏ lỡ nhiều cơ hội thăng
I. GIỚI THIỆU "Trí tuệ cảm xúc bao gồm nhiều khả năng và kỹ năng tinh thần có thể giúp bạn thành công trong quản lý bản thân và làm việc với người khác một
PHỤ NỮ KHUẤY ĐẢO GIỚI KINH DOANH   Tựa gốc: Women Rocking Business   Tác giả: Sage Lavine   ------------- PHỤ NỮ KHUẤY ĐẢO GIỚI KINH DOANH Là phụ nữ, chúng ta được trang bị
Dám Hạnh Phúc     Trích đoạn của cuốn  này:  Triết gia: Ai cũng có thể hạnh phúc ngay từ giây phút này. Chỉ có điều, chúng ta không thể hưởng thụ hạnh phúc nếu chỉ
Vươn Đến Sự Hoàn Thiện (Tái Bản 2020) Trong cuộc sống chúng ta ai cũng có một uớc mơ cho một ngày mai thật đẹp, dù bình dị hay phi thường. Những ước mơ đáng
Sức Mạnh Của Ngôn Từ Sử dụng đúng ngôn từ để đạt hiệu quả giao tiếp cao nhất. Nếu bạn cũng giống như hàng triệu người thường ngồi lặng yên trong các cuộc họp, bỏ
Cuốn sách bán chạy nhất Đài Loan năm 2017 này sẽ giúp bạn thoát khỏi chiếc bẫy vô hình mang tên "thao túng cảm xúc". Thao túng cảm xúc là gì? Đó là khi đối
Giới thiệu sách: những đứa trẻ chưa lớn Giữa dòng đời tất bật bôn ba, hẳn sẽ có lúc chúng ta nhìn lại và chợt ngẫm: “Hoá ra làm người lớn mệt mỏi đến vậy,
Trong những ngày tháng sống trên đời, chúng ta luôn lo lắng nếu mình không làm gì đó, thì sẽ bị người khác vượt qua, bị thời đại bỏ lại. Nhưng thật ra, đời người
Nghệ Thuật Tổng Kết ------------   Đã bao giờ bạn nhìn thấy những tấm gương tài năng, thành đạt khi tuổi đời còn rất trẻ và tự hỏi: “Tại sao mình chưa có được thành
OCD THÌ SAO, MÀY VẪN ỔN, ĐỪNG LO LẮNG! Jason Adam Katzenstein – họa sĩ vẽ tranh cho Tạp chí New Yorker cố gắng sống một cuộc đời bình thường nhưng lại liên tục bị
Time Management Ninja - 21 Quy Tắc Cơ Bản Để Quản Lý Thời Gian. Bạn không hề đơn độc khi có cảm giác rằng mình không có đủ thời gian trong ngày. Trên thực tế,
Phương Pháp Nuôi Dưỡng Kỷ Luật Tự Giác Ở Trẻ   Tại sao các bạn lại muốn sở hữu cuốn sách này? Là vì mỗi ngày các bạn phải bực bội, hay phải la hét
Chủ Nghĩa Khắc Kỷ - Nuôi Dưỡng Sự Tích Cực, Sống Cuộc Đời Đẹp Nhất ------------   Làm thế nào để giữ cho mình một tâm thái bình thản trước mọi giông bão cuộc đời?
Nghệ Thuật Tổng Kết - AZ ------------     Đã bao giờ bạn nhìn thấy những tấm gương tài năng, thành đạt khi tuổi đời còn rất trẻ và tự hỏi: “Tại sao mình chưa có
Mình Là Cá, Việc Của Mình Là Bơi Đã bao nhiêu lần bạn tự hỏi về sự tồn tại của bản thân trên thế giới này? Đã bao nhiêu lần bạn thấy mình chìm trong
Được mệnh danh là “người chữa bệnh bằng văn chương”, bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc không chỉ là “người nhà” của Phương Nam với các ấn phẩm liên tiếp gần đây như: Thiền & Sức
Ba người thầy vĩ đại (Tái bản) ------------   “Tôi đã nếm trải nhiều thất bại trong hành trình đi qua những tháng ngày của mình. Thế nhưng, mỗi chướng ngại cuối cùng đều lại
Khi anh bạn đồng nghiệp Angus - kẻ lập dị của khoa luật - thuyết phục Nat cùng đến dạy trong lớp học pháp lý tại một nhà tù địa phương, thế giới dù không
CHUYỆN BUỒN CHỈ LÀ CHUYỆN CỎN CON Trong kỷ nguyên đang phát triển nhanh một cách chóng mặt, việc được “sống là chính mình” trở nên khó khăn hơn bao giờ hết. Mỗi sáng thức
Để đáp ứng yêu cầu đổi mới cách đánh giá học sinh trong môn Ngữ văn cấp THPT - Chương trình GDPT 2018 (tránh dùng lại các văn bản đã học trong sách giáo khoa
Chuẩn Bị Cho Bé Vào Lớp Một (Bộ 10 Cuốn) Ở lứa tuổi mẫu giáo, bé bắt đầu tìm hiểu về thế giới vạn vật xung quanh, đây cũng là độ tuổi phát triển nhanh
Bộ sách phát triển IQ (chỉ số thông minh) bao gồm: -Phát Triển Tư Duy Logic IQ - Thử Trí Thông Minh -Phát Triển Tư Duy Logic IQ - Đố Vui Đoán Giỏi -Phát Triển
Vào đầu thập niên 1980 ở Nhật Bản, sức khỏe tâm thần của người dân trở nên kém đi và tỷ lệ tự tử tăng vọt. Lo lắng cho phúc lợi của người dân, chính
Đừng Gọi Em Là Ký Ức Những tháng ngày ấy, có thể chúng ta đã rất vất vả, nhưng chúng ta vẫn rất biết ơn cuộc đời, vì nhờ những gian khó ấy, ta mới
Đạo Lý Làm Người Đạo lý trong cuộc đời con người cũng giống như chiếc la bàn khi chúng ta đang đi thuyền trên biển. Nếu không có sự chỉ dẫn của nó, con người
Ba Người Thầy Vĩ Đại “Tôi đã nếm trải nhiều thất bại trong hành trình đi qua những tháng ngày của mình. Thế nhưng, mỗi chướng ngại cuối cùng đều lại chính là một bàn
CHUYỆN BUỒN CHỈ LÀ CHUYỆN CỎN CON Trong kỷ nguyên đang phát triển nhanh một cách chóng mặt, việc được “sống là chính mình” trở nên khó khăn hơn bao giờ hết. Mỗi sáng thức
 Vươn Lên Hoặc Bị Đánh Bại Cuốn sách này có thể coi là cuốn sách thứ ba mà tôi viết. Khi bắt tay vào viết, tôi luôn tự hỏi bản thân một câu hỏi: Nếu
Combo Sách Kỹ Năng Hoàn Thiện Bản Thân: Tìm Kiếm Cái Tôi Hoàn Thiện Nhất Của Bạn - Chủ Động Trong Các Mối Quan Hệ + Nghĩ, Nói, Trưởng Thành Và Làm Nên Sự Nghiệp
Bài Tập Tiếng Anh Lớp 7 (Có Đáp Án) The Langmaster - Bài Tập Tiếng Anh Lớp 7 được biên soạn dựa vào phương pháp dạy ngôn ngữ giao tiếp (Communicative Language Teaching Method), sách tập
Một chàng trai trẻ bị đâm đến chết vì những con cá quý giá của mình. Một ông trùm châu Á mua con cá rồng độc nhất vô nhị với giá 150.000 đô la. Một
Dẫu ta luôn khao khát có được những câu trả lời rõ ràng cho muôn vàn rắc rối cuộc đời, hiếm khi nào ta có được chúng.  Trong cuốn sách này, Marc Lesser cho người
Trang đầu 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 Trang cuối
👁️ 14 | ⌚2025-10-01 17:00:03.752

QC Shopee
"Khoảnh khắc bạn chấp nhận chịu trách nhiệm về MỌI THỨ trong cuộc sống của mình chính là khoảnh khắc bạn chạm vào sức mạnh của mình để thay đổi MỌI THỨ trong cuộc sống
20 Hành Trang Cho Chuyến Xe Tuổi 20s Cuốn sách 20 hành trang cho chuyến xe tuổi 20s của tác giả Nguyễn Mai Đức chắc chắn không giống những cuốn sách self –help khác. Với
Có ai sống mà không ôm trong mình những nỗi đau khó nói thành lời. Sống, ta tồn tại để yêu và mất mát. Và “ta không sống ở đây để sửa chữa những đau
Ngày xuất bản: 2019 Kích thước: 13 x 20.5 cm Nhà xuất bản: NXB Tổng Hợp Loại bìa: Bìa mềm Số trang: 256 Giá Bìa: 118.000VNĐ Mô tả sản phẩm:
Mã hàng 8935212351621 Tên Nhà Cung Cấp Đinh Tị Tác giả Clint Emerson Người Dịch Mai Loan NXB NXB Thanh Niên Trọng lượng (gr) 400 Kích thước 24 x 16 cm Số trang 272 Hình
6 Chiếc Mũ Tư Duy Lối suy nghĩ truyền thống của người phương Tây (và của con người nói chung) thuờng không khuyến khích họ có những suy nghĩ mang tính xây dựng. Và Phương
LUÂN XA - Kích Hoạt Sức Mạnh Chữa Lành Bằng Các Nghi Thức Hằng Ngày - Ambi Kavanagh (bìa mềm) - Giá bìa: 119.000đ Bạn có bao giờ cảm thấy căng thẳng, mệt mỏi hay
Chúng ta không thể thay đổi thế giới, nhưng có thể thay đổi chính mình. Một trong những sức mạnh to lớn mà chúng ta sở hữu là khả năng tự chữa lành không ngừng.
Nếu bạn chỉ tập trung vào những bất hạnh của chính mình, oán trách về mọi thứ, phàn nàn về sự bất công của thế giới thì bạn chỉ có thể sống trong một thế
Rời khỏi ghế nhà trường, bắt đầu đặt chân vào chốn công sở, mọi thứ sẽ trở nên thực sự khó khăn nếu bạn không thể giao tiếp với đồng nghiệp hay hòa nhập với
Sự tiến hóa của loài người mới chỉ kéo dài hơn hai trăm nghìn năm trong khi hai loài chim và bò sát đã phát triển hơn một triệu năm. So với chúng, loài người
Xóa Bỏ Bóng Đen Nhận Thức Của Bản Thân Muốn xóa bỏ bóng đen nhận thức của bản thân cũng cần sự dũng cảm. Nhận ra những sự thật mà trước đây bản thân chưa
Xóa Bỏ Bóng Đen Nhận Thức Của Bản Thân Muốn xóa bỏ bóng đen nhận thức của bản thân cũng cần sự dũng cảm. Nhận ra những sự thật mà trước đây bản thân chưa
 Bức Xúc Không Làm Ta Vô Can - Tái Bản Có Bổ Sung Đây là cuốn sách đầu tiên của tác giả Đặng Hoàng Giang, và cũng là cuốn tới nay được đọc rộng rãi nhất.
Tác giả: Teo Aik Cher Ngày xuất bản: 2020 Kích thước: 13 x 20.5 cm Nhà xuất bản: NXB Tổng hợp Số trang: 264 Giá: 100.000VNĐ Mô tả sản phẩm: Học Giỏi Cách Nào Đây?
Có thể nói những cuộc viễn du của Trương Văn Dân khắp năm châu, bốn biển cũng là một phương thức để tích lũy vốn sống cho những trang viết. Chính vì vậy ở những
10 Đại Đệ Tử Phật Trong suốt 45 năm giáo hóa, từ Thành đạo cho đến Niết Bàn, Phật quy tụ xung quanh hào quang của Ngài một số đệ tử cả xuất gia lẫn
Nhiều người đã biết đến Thánh Inhaxio Loyola ngang qua phương pháp tĩnh tâm mà chúng ta vẫn quen gọi là Linh Thao, hoặc ngang qua các tu sĩ Dòng Tên, hội dòng do chính
CẬP NHẬT THỨ HẠNG MỚI CỦA BUỔI ĐẤU GIÁ GIÁ TRỊ CHUYỂN NHƯỢNG! TRẬN ĐẤU CUỐI CÙNG LÀ VỚI ĐỘI PHÁP ĐANG GIỮ THÀNH TÍCH BẤT BẠI!!! Đội Đức đã đánh bại đội Ý nhờ
Chú Thuật Hồi Chiến - Tập 26 - Về Phương Nam Cuộc chiến vô tiền khoáng hậu giữa người mạnh nhất lịch sử và người mạnh nhất đương thời…!! Cùng lúc triển khai lãnh địa,